Triều Âm

CẦM THI LẠC MỘNG


Một chút gió có xao lòng nhân thế
Gượm lòng mình thành mưa nhỏ nghiêng chao
Chiều hôm nay như đợt sóng cuộn trào
Mây thiên lĩnh đổ nhào lên dốc núi


Người nắm tay nhận ra tình già cỗi
Đuổi bắt nhau tận cuối dốc thời gian
Lá thông reo bản tình khúc tuyệt ngàn
Để hụt hẫng tim người nơi cổ mộ


Sóng nằm kia phải chăng cần thổ lộ
Chút tâm tư đã chìm đáy mộng vàng
Tình theo gió nơi ngã rẽ trái ngang
Đời thinh vắng, mênh mang từng cảnh ngộ


Không gian số hình thành nên tuyệt lộ
Nối tử sinh nơi bờ cõi tương giao
Nơi thâm u có phiến thạch thanh cao
Hiện nhân ảnh treo cuối trời thương nhớ


Sóng vi vu lối nguyệt cầm dang dở
Chuyện tương tư huyết tụ bóng trăng mờ
Gió nghễnh ngãng đánh rơi từng hơi thở
Cỏ lao xao câu chuyện cổ bông đùa.


Đời là thế, ai định rõ hơn thua
Nơi trần ai kiến sinh cõi xa mờ
Tâm dao động nguyệt khúc lạc đường tơ
Sóng rì rầm .... xa xăm dần thực tại.


Triều Âm 110404

Được bạn: vdn 6.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CẦM THI LẠC MỘNG"